WowWeekend LogoTuesday August 19, 2025
Một cuộc chia tay ở Venice

Một cuộc chia tay ở Venice

Tôi mở mắt, với tay tắt chuông báo thức điện thoại, uể oải nhận ra từng tầng mây u ám rủ nhau dạo chơi trên những ô cửa sổ.  Đã hơn 10 giờ sáng. Trên radio, giọng cô phát thanh viên vẫn đang không ngừng dự báo về cơn áp thấp sẽ ghé thăm và ở lại Venice đâu khoảng một tuần. Tôi thở dài, nhận ra mình bất hạnh đến chừng nào khi nghĩ đến những dự định với ống kính trên mắt và ba-lô trên vai trong 24 giờ tới…

image

Đốt trọn điếu thuốc, tôi bắt đầu nghĩ về thế giới phía bên kia cánh cửa. Venice có gì trong một ngày mưa tầm tã? Là những cánh hải âu nấp vội bên hiên nhà, chia sẻ cho nhau chút hơi ấm hiếm hoi của mùa xuân chưa kịp đến. Là những chiếc ô lướt vội trên con đường sâu hun hút, thi thoảng ngập ngừng dừng bước cửa một tiệm ăn đầu ngõ, đôi chân chậm nhịp bởi mùi oải hương thoang thoảng hòa cùng mùi bánh nướng ngọt ngào. Là quán Caffe Del Doge bên góc giáo đường, nơi đôi tình nhân ngồi đối diện, nhìn nhau ngại ngùng, đôi tay cô gái níu chặt lấy tách café, còn đôi môi chàng trai đang mấp máy những điều mơ hồ không thành tiếng.

Vậy là hôm ấy, trong một ngày mất rất nhiều thời gian để cùng nỗi buồn đi lạc, tôi ở Venice chứng kiến một cuộc chia tay.

image

Chàng trai, áo khoác và khăn len, nhấp vội ngụm espresso rồi nhăn mặt phát hiện rằng mình quên cho đường vào cốc. Một ít café rơi trên chiếc khăn choàng. Chẳng có gì to tát. Chàng mỉm cười, vẫn là nụ cười tự tin và tráng lệ như lần đầu gặp nàng, rồi sau đó bắt đầu câu chuyện bằng tâm thế của người si tình bị hại nhưng vẫn sẵn sàng thứ tha cho kẻ tội nhân: “Em đến muộn đấy.”

Chắc chắn là chàng đã nói với cô người yêu của mình về chuyến công tác tại Florence tuần vừa qua, một buổi hội thảo kết hợp giao lưu văn hóa của khoa khảo cổ của hai trường ở hai đất nước: Ý và Trung Quốc. Chàng thở dài về thứ tiếng Ý ngọng nghịu và khó nghe, về bài diễn thuyết quá đỗi dài dòng của hai vị giáo sư Á châu, về nỗi nhớ Venice và những chiều cùng nàng ngắm hoàng hôn nơi cửa biển lãng mạn nhất nước Ý. Nhấp thêm một ngụm café, chàng bắt đầu hỏi cô người yêu ngồi đối diện bằng những câu đơn giản dễ dàng, chẳng hạn như “Những ngày qua em như thế nào?”, đại loại thế. Câu trả lời là không cần thiết, chàng chỉ đang tận dụng thời gian để nhìn vào mắt cô. Một chút mệt mỏi. Một chút cảm thông. Vẫn chưa thấy được sự hứng thú, nhưng khởi đầu như thế thì đã là không tệ, nhất là với một ngày ẩm ương như thế này.

image

“Anh tưởng hôm nay trời sẽ đẹp.” – chàng đáp lời cô người yêu bé nhỏ, tiếp tục than phiền về sự thất thường của thời tiết dùng dằng giữa đông và xuân. Buổi sáng, khi thu xếp hành lý và đón tàu về Venice, chàng trai đã tự nhủ sẽ gặp nàng tại Vittoria, quán ăn quen thuộc của hai người, và cùng dùng bữa trưa. Chẳng may, cơn áp thấp cùng một vài sự cố đường sắt khiến chuyến tàu trễ hơn đến tận 3 tiếng, một điều không bao giờ thường thấy ở nước Ý. Một cuộc gọi muộn. Một cái gật đầu. Bánh mì nhà ga và café mua ở máy bán tự động là một sự kết hợp khập khiễng vô vị đến mức chẳng thể nào nuốt nổi. “Xuống tàu là anh chạy ngay đến đây, cũng đã kịp chén đủ 2 mẩu bánh ngọt trước khi em tới. Sau này em phải trả tiền tập gym cho anh đấy”. Nàng bật cười. Mọi chuyện vẫn đang đi đúng hướng.

Một khoảnh khắc nào đó, chàng nhẹ nhàng đặt một lọ hoa lên bàn. “Tặng em, dẫu rằng em mới là người đến muộn.” – chàng trai nháy mắt. Oải hương. Từ nhà ga Santa Lucia men theo con đường Rio Tera Lista di Spagna là một dãy bất tận những hàng quán, tất nhiên không thể thiếu hàng hoa. Lọ hoa được mua từ một sạp lề đường dưới chân cầu Ponte delle Guglie. Trong tiết trời lạnh mướt của mưa và áp thấp, chàng nhận ra những bông hoa lấp lánh như ngọn đèn nhỏ trong mắt cô người yêu. Mọi câu chuyện đều dẫn dắt đến giây phút này. Venice không thiếu chỗ cho sự lãng mạn, hay nói khác đi là mọi con đường ở Venice, dẫu có thênh thang hay nhỏ hẹp, thì đều dẫn dắt đến những sự lãng mạn đến mức cầu kì nhưng cũng hoàn toàn tự phát ấy.

image

Cô gái bất ngờ đứng dậy, bằng một động tác tinh tế và dứt khoát, đặt tờ bạc đỏ 10 euro dưới đáy đĩa đựng tách café. “Em muốn ở một mình.” – cô nói với chàng trai, rồi cứ thế bước về phía cửa.

Ngoài trời, mưa vẫn rơi.

Trong lúc chàng trai vẫn đang ngơ ngác với tách café uống dở, thì cô gái của chúng ta đã hòa vào dòng người thưa thớt trên những con đường đá cổ của Venice. Không cả ô lẫn mũ, cô cứ thế thu mình vào chiếc áo măng-tô, bước thật nhanh dưới mây trời mờ mịt.

Chắc chắn rằng cô đã thấy chàng trong đêm trước đó, đêm vũ hội hóa trang đầu xuân. Cô gái, lúc ấy vẫn tin rằng mình chỉ có một mình, lang thang qua từng con phố rực rỡ ánh đèn cùng đám đông ca hát, nhảy múa và say men cùng những chiếc mặt nạ, với vai trò của một nhiếp ảnh gia. Ngẫu nhiên, cô phát hiện một dáng người quen thuộc cùng mái tóc xoăn màu hạt dẻ không thể nào nhầm lẫn đang khoác tay một cô gái khác. Từ tầng 2 tòa nhà đối diện giáo đường Basilica dei Frari, chiếc ống kính tele 70-200mm là đủ để nhận ra chiếc mặt nạ bán nguyệt cô tặng anh mùa lễ hội hóa trang năm trước. Ngay lúc ấy cô nhắm mắt, hít một hơi thật dài, tạm thời vứt bỏ niềm tin nơi thị giác cũng như những gì vừa xuất hiện trên ống ngắm máy ảnh.

image

Cô tin rằng mình đã thấy anh sáng nay, phía bên kia cửa kính của một quán ăn gần Palazzo Soranzo Capello, cũng với cô gái đó. Pizza và nước cam ép, một bữa sáng ấm cúng trong một ngày mà chẳng ai ở Venice muốn mình rời khỏi nhà vào lúc 8 giờ sáng. Xong đâu đó, họ dắt tay nhau ra bến cảng, gọi một chiếc Gondola và cứ thế chầm chậm trôi khuất tầm nhìn cô theo từng nhịp chèo của anh chàng cầm lái. Hôm ấy, lần đầu tiên trong đời cô mua vé vào tham quan lâu đài, cũng là lần đầu cô cảm thấy hờ hững với những bước chân của mình đến thế. Mọi giác quan đều như chậm lại, những suy nghĩ cứ nối tiếp nhau ập đến mà chẳng kịp cho trí não cơ hội kịp ghi lại một phút giây. Nàng người yêu chợt nhận ra mình đã đi hết một vòng, một chút đắn đo, rồi nàng lại mua vé để đi thêm một vòng nữa.

Venice nhỏ như chiếc vỏ hạt dẻ, mọi con hẻm dù khúc khuỷu và huyền bí đến đâu cũng đều dẫn những người yêu nhau đến những điểm chung. Khi đồng hồ đã gần đến giờ hẹn, cô thở dốc mệt nhoài, có cảm giác ngày hôm nay như dài ra hàng thế kỉ. Một lần nữa cô thấy anh chàng ở nhà ga, đặt một nụ hôn lên môi người tình trước khi tàu kịp rời bến. Mọi chuyện sau đó đúng như chàng người yêu kể, đi dọc theo những con đường hàng quán, chọn lấy một lọ hoa, rồi thẳng bước đến quán café đã hẹn. Chàng chỉ không biết rằng cô vẫn bước theo sau, vẫn giấu mình ở hàng hiên trong lúc anh thưởng thức những chiếc bánh ngon lành kia. Có lẽ lúc ấy cô chỉ đơn giản là nghĩ về những chuyện tình, về gã chèo thuyền Gondola hoặc phải chăng là về cơn mưa đang ập đến.

image

Và như thế, họ chia tay nhau.

Này em,

Ừ thì… Em thấy đấy, Venice lãng mạn đến mức tàn nhẫn, như cái cách mà tình yêu tồn tại trong mỗi chúng ta. Ở thành phố nơi hàng vạn tình nhân đều tìm đến, mang trong mình niềm tin đến mức ám ảnh về một tình yêu viên mãn vốn chẳng thể thật thà, thì một lọ hoa đặt sai nơi cũng có thể khiến con đường tình đành chia làm hai ngả. Cũng như những điều anh đã dự định đến đây cùng em, để rồi lại bước những bước một mình, vô tình nhận ra những êm đềm giả tạo trong những câu chuyện tình bỗng dưng đột ngột biến mất.

image

Khi câu chuyện tình qua đi, chỉ còn nỗi nhớ là ở lại. Và rồi người ta sẽ lại an ủi nhau về ánh mặt trời sau cơn mưa, về những khởi đầu nối liền kết thúc mặc cho ưu lư và hoang mang tìm đến. Người ta sẽ lại truyền tai nhau, viết cho nhau về Venice, về thành phố của những khát vọng về tình yêu tươi đẹp. Chỉ là lúc ấy, với em và cả cuộc chia tay nhạt nhòa dưới cơn mưa kia, có lẽ sẽ không đến trong một vài khoảnh khắc. Còn với anh, Venice sẽ lại là một cái tên được ghi vào sổ hẹn với những ký ức không trọn vẹn.

Nhưng vẫn rất đáng để chờ và để đợi, phải không em?